Thứ Năm, 9 tháng 2, 2017

NGƯỢC




N G Ư Ợ C
Thơ: Đinh Vương Khanh


Dường như thấy sắc xuân
Rạng ngời trong mắt biếc 
Cứ tưởng sẽ trường tồn
Ngờ đâu mau cạn kiệt...


Ta ngược chiều gió thổi 
Ngỡ tình xưa già rồi 
Gặp môi hồng cong cớn
Người vô tình đánh rơi


Biết tình si chót lưỡi 
Biết lời yêu đầu môi
Cớ sao lòng nhói buốt
Nhớ nhung nào có nguôi.


Đông trườn qua mái phố 
Mưa vội ướt hiên nhà
Bóng người chưa chạm ngõ
Đã mịt mùng cách xa


Người ta đi mải miết 
Không muốn hẹn ngày về 
Cớ sao mình vẫn đợi 
Như một người hôn mê


Hận người ta lắm đấy 
Càng nhớ càng đau thêm
Mà thẳm sâu còn ước 
Người suốt đời ấm êm!...


ĐVK.14/01/2017

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét